[TẢN VĂN] CHỜ ANH ĐẾN BAO GIỜ?

Rốt cuộc thì em còn đang chờ đợi điều gì?

Người ấy có hứa hẹn gì với em đâu mà cứ mãi đợi mong. Người ta bận hạnh phúc, bận quan tâm, bận lo lắng, bận hứa hẹn với người khác rồi. Em còn chờ đợi điều gì nữa, cô ngốc kia?

Tại sao em lại cứ phải quay quắt mãi trong nhung nhớ, cứ phải để mắt đẫm lệ mỗi khi đi qua đoạn đường từng tràn ngập tiếng cười đùa, tiếng ca hát nay đã mãi chỉ còn vanh vọng trong tâm trí?
Tại sao em lại cứ tua đi tua lại mãi một đoạn phim xưa cũ trong tâm trí.
Tại sao em lại cứ mãi mộng tưởng, không ngừng hi vọng về một viễn cảnh mãi mãi không thể xảy ra. Tại sao em lại không thôi đau lòng khi nghe lại những bài ca xưa cũ ấy?
Tại sao đâu đâu cũng là dáng hình anh, là tiếng cười nói, là hơi ấm, là mùi hương của anh.
Tại sao hôm nay khóe mi em hôm nay đột nhiên lại ướt mèm chỉ vì một ai đó vô tình nhắc đến tên anh?

Tại sao em cứ phải ép mình gượng cười khi mà lòng thì tan nát?

Thôi thì chắc em sẽ không cố quên anh nữa. Đợi đến khi nào con tim này quá mỏi mệt có lẽ em sẽ tự khắc buông tay. Còn bây giờ hãy để em khóc thêm lần nữa, nhớ anh thêm lần nữa. Vì cho dù như thế nào, mỗi một người đến bên đời ta đều có lý do của họ. Anh đến bên đời em, cùng em bước chung một đoạn đường, đó sẽ đoạn đường đẹp nhất trong thanh xuân của em, của chúng ta. Cho em biết thế nào là thương yêu một người, là dốc hết cả tâm can cho một người, dành hết mọi điều tốt đẹp đến một người mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, sau cùng hết chỉ mong người đó hạnh phúc, an yên là đủ. 

Rồi em sẽ lại bước tiếp, tìm một người thật sự thuộc về em, rồi tim em sẽ lại đong đầy yêu thương, như em đã từng.
Em hứa đấy.
Thương và chào anh.

Nhận xét